Không có áp lực, không có kim cương
Ở độ tuổi 22 lưng chừng, hẳn không ít bạn như Rachel có những áp lực vô hình từ cuộc sống! Áp lực luôn ở đó và vẫn ở đó, chúng ta có thể đi qua cũng có thể né tránh, nhưng tùy theo cách bạn lựa chọn, bạn sẽ trở thành "than đá" hoặc là "kim cương".
An toàn với giới hạn của bản thân
Chẳng phải chúng ta phấn đấu cũng chỉ vì cuộc sống hạnh phúc của bản thân hay sao, trên hành trình đó sẽ có rất nhiều "khoảng trống" tạo cho bản thân một cảm giác gọi là "ổn", là "tốt", "là có cũng được, không có cũng được", một vùng an toàn vô hình bao bọc lấy bản thân chúng ta. Nếu tỉnh táo bạn sẽ nhận ra đó là vùng an toàn, nhưng nếu không, bạn sẽ thấy đó là hạnh phúc, là biết ơn, rồi càng lún sâu, ý chí của bạn dần lụi tắt, không muốn cố gắng cũng chẳng muốn vẫy vùng! Thật ra, chỉ cần bạn dũng cảm bước lên trên một bước, bạn sẽ thấy cả một rừng cây xa lạ để bạn phải cố gắng nhiều hơn nữa chứ không phải là một thiên đường vì bạn dũng cảm đâu. Nhiều người hiểu vậy, nên thôi, ở đây được rồi, tại sao phải cố gắng nhiều quá làm gì để đau đớn ở thế giới ngoài kia, bảo bọc mình trong vòng an toàn là đủ!
Không dám bước ra, tự mình chìm đắm
Lâu dần, ở trong vùng an toàn đó, bạn có chắc "sự tự tin" của mình còn nguyên vẹn? Bạn có chắc khi bơi trong một hồ nước mới, bạn sẽ không ngộp nước hay không? Rõ ràng Rachel luôn muốn bạn hạnh phúc, nhưng nếu ở vùng an toàn của bản thân rất thoải mái và hạnh phúc thì tại sao phải đánh đố mình làm gì đúng không? Nhưng hạnh phúc trong vùng an toàn đó liệu có phải là sự thỏa mãn của bản thân đúc thành hay không? Rachel sợ nhất là cuộc đời mình tầm thường vô vị, nhưng lại an ủi rằng "bình thường đáng quý".
Không có áp lực, không có kim cương
“Trứng gà, đập vỡ từ bên ngoài là thức ăn, đập vỡ từ bên trong là sinh mạng. Đời người cũng thế, đập vỡ từ bên ngoài là áp lực, đập vỡ từ bên trong là trưởng thành”.
Tất cả đều dựa vào lựa chọn của bạn mà thôi, thật ra chúng ta đều là "than đá", để im như vậy, hoặc là mài giũa, đưa vào áp lực để nó sáng lên. Tự mình mài giũa từ bên trong hoặc để người khác mài giũa mình thật sắc bén, hãy chấp nhận áp lực và đương đầu với nó để lớn lên. Không có thất bại thì không có thành công, không có khổ công rèn luyện thì không bao giờ tỏa sáng được. Rachel luôn bị thu hút với những người có một sức sống mãnh liệt, và vươn lên từ khó khăn như cây non đang lớn, từng chút từng chút một, nhưng họ kiên định, chắc nịch đi từng bước một, không lung lay, không để ai lay đổ bản thân mình! Với Rachel, khí chất chính là thần thái dám đương đầu, không sợ áp lực, không sợ khó khăn, vì họ biết những điều này đến với mình là để mình tốt hơn và tỏa sáng hơn, không việc gì phải chạy trốn. Dẫu biết rằng, không phải lần nào đương đầu cũng thành công, cũng toàn thân lành lặn, nhưng sau những điều đó, thì "cố thêm xíu nữa" vì ánh sáng ở ngay đây rồi!
Sự trưởng thành không nằm ở tuổi tác, là khi bản thân vượt lên chính mình để đối đầu với khó khăn. Chúng ta luôn trưởng thành với những quyết định đúng đắn của bản thân! Bạn chọn đường có chông gai, hay con đường rải hoa hồng để bước đi đây, vì chúng ta đều biết đích đến của 2 con đường này như thế nào! Chia sẻ thêm cho Rachel về cách bạn lựa chọn nhé!
Comments