top of page

Người đàn ông mình yêu nhất trên cuộc đời này

Hôm nay là Men’s Day. Mình ngồi đây và kể về người đàn ông mình yêu nhất cuộc đời này.


Người đàn ông này có mặt vào lúc mình được sinh ra, ở cạnh và nuôi mình lớn khôn tới tận bây giờ. Mình chỉ mới 24 tuổi thôi, mình gặp rất nhiều người con trai, nhưng một người đàn ông như bố mình thì thật khó để gặp.


Vì một lẽ nào đó, có thể người ta hay nói là kiếp trước, mình là người yêu của bố, vậy nên kiếp này mình thương bố vô bờ bến. Mình muốn kể là bố mình rất bản lĩnh. Một người đàn ông bản lĩnh nhất cuộc đời mà mình chưa bao giờ gặp ai hơn thế.



Bố đương đầu với vô vàn khó khăn trong cuộc sống nhưng dù đau đớn thế nào không bao giờ bố nói một câu bố mệt, không bao giờ bố nói với tụi mình bố muốn từ bỏ một điều gì. Mình chưa gặp một ai, có thể luôn đứng dậy sau nhiều khó khăn như bố. Mình chưa gặp một ai, có thể vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ như vậy.


Cuộc đời này có thể không ưu ái bố có một con đường dễ dàng để sống, bố phải vật lộn với rất nhiều trắc trở, nhưng tới tận bây giờ mình vẫn luôn thấy bố cười. Ngày mình học cấp 2, bố là lái xe cho công trình, mỗi lần về thăm nhà, bố sẽ kể một vài chuyện ở chỗ làm của bố. Trong một lần, bố kể bố đã làm hết sức để tốt cho dự án thế nào và nhận lại được sự công nhận ra sao. Đó là bài học đầu tiên mình biết rằng hãy cứ làm và cống hiến hết mình, không phải để nhận lại được một điều gì đó, mà là mình đang sống đúng với trách nhiệm và trái tim của mình.


Cuối năm mình học lớp 11, bố mình phải đi nước ngoài một thời gian dài, trước ngày bố đi mình nhét vào vali bố chừng 10 bức thư, với những nội dung như là: làm thế nào để bố sử dụng google để tìm kiếm thông tin bố muốn, bố phải chăm sóc sức khỏe bố như thế nào, nếu bố mệt thì bố hãy đọc những lời này nhé,... Ngày máy bay bố cất cánh, giữa tiết 2 của lớp học, mình xin giáo viên ra ngoài, lên một hành lang rất vắng và khóc rất nhiều vì nhớ bố. Mình tự dặn mình, phải mạnh mẽ và tự lập thật nhiều để bố không phải lo lắng khi mình ở nhà, cũng bởi năm đó mình ôn thi đại học.


Những ngày đầu vào Sài Gòn nhập học, 2 bố con mình phải tìm đường đến trường Đại Học của mình, lạc không biết bao nhiêu lần. Nhưng ngồi sau xe, mình lại biết thêm, những con đường ở Sài Gòn giống như ô trên bàn cờ, nếu mình đi quá đoạn đường nào đó, cứ rẽ trái rồi vòng một ô vuông giống trên bàn cờ, mình sẽ về được chỗ cũ. Những ý niệm về cuộc sống mình đều được gom nhặt khi ngồi ở ghế sau và bố chở mình đi đâu đó.


Buổi sáng mình vào ở KTX, lúc nhìn bóng lưng bố rời đi, mình vừa khóc vừa tự động viên bản thân phải nỗ lực thật nhiều để có thể chăm sóc người đàn ông đó cả cuộc đời này. Vậy mà cho đến bây giờ, mình vẫn chưa làm được những điều mình muốn, mình chỉ có duy nhất một điều để tự hào với bố rằng “con đã chăm sóc bản thân con rất tốt để có thể sống thật vui mỗi ngày”, và hy vọng rằng thời gian qua bố không thất vọng về con.




Mình không đủ dũng cảm để trực tiếp bày tỏ mình yêu bố và thương bố đến nhường nào. Nhưng để có được mình của ngày hôm nay, với tính cách này, nếu không phải nhờ bố thì mình cũng rất lạc lối trong cuộc đời. Nhiều năm trôi qua từ khi mình học đại học, mình biết bố và mình chẳng nói chuyện nhiều như trước kia, có thể là khoảng cách dần dần của thế hệ. Nhưng có một điều luôn ở đó, bố luôn yêu thương, lo lắng và muốn mình được hạnh phúc.


Người đàn ông mình yêu nhất trên cuộc đời này, người đã bế mình khi ngủ quên trên ghế vào giường, người luôn dành những món ngon nhất trên đời cho mình, người luôn tin rằng mình có thể làm được những điều mình muốn. Thật may mắn khi mình được làm con của bố.


Ở đây, hôm nay, con viết dòng này thật khó để nói ra: Con cảm ơn và yêu bố rất nhiều.


Comments


_MG_0077.jpg

Chào mừng bạn ghé chơi!!

Cùng Rachel lắng nghe nhiều hơn những điều cơ thể và cuộc đời muốn nói! Xem thêm tại đây để biết về Rachel nhé!

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • Twitter
  • Pinterest
bottom of page