Những khoảng lặng trong đời
Trong một vài cuộc nói chuyện, mình để ý có những khoảng lặng trầm tư. Những khoảnh khắc như thoát xác để chiêm nghiệm với bản thân về những điều vừa nói, hoặc đang bị lạc trôi qua một vài suy nghĩ vẩn vơ lung tung ở đâu đó.
Những khoảng lặng tưởng như rất kỳ, khiến hai người bối rối, nhưng nhiều khi lại thấy đáng yêu bởi sự ngập ngừng và lúng túng.
Trong đời thường, mình cũng có những khoảng rất lặng, không vui cười hay chạy nhảy, không líu lo véo von như chim sớm, mình ngồi im, nhìn lơ đãng vào không trung, đắm chìm vào thế giới và suy nghĩ của riêng mình.
Vậy mà nhìn bề ngoài mình lặng vậy thôi, nhưng có khi trong lòng, trong tim mình lại đang cuộn trào nổi sóng, mình ngồi yên để mọi thứ trồi lên và bắt mình đối mặt. Khó chịu lắm, vì nó không yên, đó là những lúc ước mình được yên, được lặng. Không nghĩ nữa, không nhớ nữa, không trách nữa, không giận nữa, không buồn nữa,…. nhiều thứ không, nhiều thứ tới trong suy nghĩ mà chẳng thể kiểm soát được.
Mình thường có một tưởng tượng thế này, muốn cùng người mình thương, ngồi ở góc thật cao trên núi rừng, hay trên bờ biển, ngồi lặng im, nghe mọi thứ, nhìn mọi thứ, rồi ngắm nhau. Một cảm giác bình yên bên cạnh người mình thích là điều thật đáng để ước mơ.
Khoảng lặng, dù ở khía cạnh nào, mình nghĩ rằng nó cũng rất cần thiết, để tụi mình lắng lại, chậm lại, sống thật hơn, hiện diện hơn vào khoảnh khắc đó. Mình cũng mong, bản thân mình lặng một cách bình yên ơn.
Thương mến,
Rachel
Comments