Áp lực phải lớn lên
- Lương Ngô
- Jan 6
- 2 min read
Một trong những áp lực ở những năm 20 của mình, đó là sợ mình "không lớn".
Nhu cầu thấy mình tốt hơn của bản thân mình lớn tới nỗi, có những thời điểm nếu cảm thấy mình quá chây lười, quá trì hoãn, quá làm biếng, hoặc thậm chí là làm như điên nhưng không hiệu quả thì mình chì chiết mình vô cùng.
Mưu cầu mình tốt hơn không xấu, nhưng dùng chính động cơ đó để bản thân thấy khổ sở hơn thì có lẽ mình cần ngồi xuống xem lại.
Những năm gần đây, mình mở rộng hơn các khía cạnh tốt hơn của bản thân. Không dừng lại ở những chỉ số có thể đo lường như thu nhập, như số đo 3 vòng, như tần suất tập luyện,... mình bắt đầu cho phép mình thấy "ổn" với những điều vô hình, trừu tượng hơn, bằng cách tự quan sát chính mình.

Mình đã nhận ra hơi thở ngắn lại thế nào trong những lúc căng thẳng, sự kiên nhẫn của mình được rèn giũa qua những khoảng thời gian chán nản, sự bao dung đến với cả những điểm xấu xí trong con người mình. Học được cách tôn trọng những cảm xúc "bình thường" như buồn bã, mệt mỏi, vô định... Mình học được cách yêu thương và biết ơn những điều nhỏ nhặt trong đời.
Mình khám phá cơ thể và tâm trí ở nhiều phương diện khác nhau: tĩnh lặng hay sôi nổi, khóc hay cười, tập luyện hay thả lỏng... Bắt đầu quan sát những suy nghĩ của mình, những cảm giác trên cơ thể, lắng nghe tiếng gió, tiếng nước... Học cách nói ra những điều tồi tệ, học cách đón nhận tất cả những gì đang xảy ra trong cuộc sống.
Dần nhận ra sự vô thường, nhận ra sự to lớn của cái tôi nhưng cũng có khi rất nhỏ bé, tự ti và hèn nhát... Nhưng ngẫm lại thì.. mình cũng chỉ là con người thôi mà.
Khi quan sát nhiều mình thường rơi vào một trạng thái là trò chơi cảm giác và cảm xúc, mình luôn chỉ muốn tìm kiếm điều tốt đẹp, điều vui vẻ, điều có ý nghĩa điều tốt lên, những điều xấu xí thật khó để công bằng. Vẫn đang trong quá trình học cách tôn trọng và công bằng với điều đó.
Cuối cùng, mình hiểu rằng: hãy cho phép bản thân được không hoàn hảo, để rồi từ đó, bạn mới có thể tìm thấy sự bình an và hạnh phúc thực sự.
Thương mến,
Rachel
Comentários