“Compassionate Detachment” - Từ bỏ trong từ bi.
- Lương Ngô
- 5 days ago
- 3 min read
có một câu chuyện được đưa lên bàn cân như thế này:
nếu yêu thương chẳng ai lựa chọn rời đi cả. Nếu ai đó rời đi, nghĩa là họ chưa yêu đủ nhiều.
nghe có vẻ hợp lý, nhưng không hẳn là mình đồng tình.
vì yêu là một chuyện, còn gắn bó lại là chuyện khác.

mình thật tâm tin rằng, ta có thể vẫn yêu một người sâu sắc, nhưng chọn cách không ở cạnh họ. Và khi ta yêu ai, ta sẽ biết, kể cả khi họ làm mình rất đau lòng.
sáng nay tình cờ đọc được một cụm từ rất hay:
“compassionate detachment” - từ bỏ trong từ bi.
ta rời đi trong trạng thái trân trọng mối quan hệ đó, cảm thông cho những điều không thể gắn bó của cả hai. Ta lùi lại không phải vì hết yêu thương mà để không làm nhau tổn thương thêm lần nào nữa.
trong phim Blue Valentine, khoảnh khắc Cindy đứng trên hiên nhà, khóc trong im lặng, còn Dean thì đã bất lực đến mức không biết phải nói gì thêm. Tình yêu của họ không hề giả tạo. Nhưng qua bao lần cố gắng, điều còn lại là sự kiệt sức. Là cảm giác rằng “dù rất thương, mình cũng chẳng thể cứu nổi người kia khỏi chính họ và khỏi chính mình.”
có lẽ đó là lúc “compassionate detachment” lên tiếng. Là khi ta không còn giữ họ lại bằng bất cứ danh nghĩa gì nữa, nhưng cũng không bao giờ chối bỏ lòng thương dành cho họ.
nếu bạn đã từng như thế,…
từng thương một người rất lâu, thấy trời mưa sẽ nghĩ họ có thể bị ướt. Thấy người ốm sẽ nghĩ rằng họ ốm thì thật cô đơn. Thấy và nhớ rõ những điều có thể làm người kia đau lòng và bất ổn… là khi ta đã từng để tâm tới một người thật nhiều vì ta thương, nên quanh ta ở đâu cũng có thể gợi lên những điều đó trong lòng.
yêu không có nghĩa là phải nắm giữ. Thương không nhất thiết phải đi cùng suốt đời. Có người chỉ đi bên ta vài tháng, vài năm, nhưng ở lại mãi trong lòng ta như một phần ký ức mềm mại và đẹp đẽ.
như trong Her, khi Theodore viết bức thư cuối cùng cho Catherine, người vợ cũ, ta thấy rõ nỗi buồn nhưng cũng là sự thanh thản. Một lời từ biệt không oán trách, không hận thù, chỉ là một cái gật đầu nhẹ:
“cảm ơn em vì đã cho anh yêu. và giờ, anh phải học cách yêu cả khi không có em bên cạnh.”
mình cũng dần nhận ra: Mình muốn có một tình yêu thật tự do, mình được là mình, họ được là họ… và cũng thật ngạc nhiên mình nhận ra thêm một điều nữa, tự do đôi khi đến từ sự từ bỏ nào đó.
nên nếu bạn từng bước đi khỏi một mối quan hệ với trái tim còn đầy thương, đừng tự trách. Bạn chỉ đang lựa chọn để học cách tiến tới một kiểu tình yêu chân thành hơn: khi tình yêu không còn là đòi hỏi, mà là sự chọn lựa nhau mỗi ngày trong tỉnh thức.
Thương mến,
Rachel
Comments