Con chó đen trầm cảm.
- Lương Ngô
- Feb 14
- 4 min read
Gần đây mình đọc được nhiều bài viết, nghe nhiều podcast với những cụm từ rất phổ biến và dần trở nên quen thuộc. “ Overthinking”; “Đại dương đen” và “Những con chó đen”… những cụm từ này xoay quanh chủ đề về tinh thần của con người, cụ thể hơn thì có liên quan tới “trầm cảm”.
Với mình, “Trầm cảm” thì không quen thuộc với mình, nhưng overthinking thì có. Mình cũng không rõ lý do tại sao những nội dung đó lại xoay quanh mình, có thể năng lượng của mình đang thu hút những điều đó chăng. Một podcast gần đây mình nghe được và cuộc nói chuyện gần đây với người bạn thân cũng làm mình chiêm nghiệm và muốn tâm sự đôi điều.
Mình rất hiểu cảm giác những dòng suy nghĩ liên tục chạy trong đầu như những giây của chiếc đèn giao thông hết đỏ sẽ tới xanh rồi tới vàng không ngừng nghỉ. Những suy nghĩ trong đầu có thể không có những chủ đề liên quan tới nhau nhưng vẫn xuất hiện từ chuyện này rồi lại nối tiếp chuyện kia không ngừng nghỉ. Nó vắt kiệt sức cả tinh thần lẫn thể chất và nói thật là như một đám mây đen bao trùm cả thế giới. Những lúc đó, điều mình mong muốn là có một cây kéo thần kỳ cắt đứt nó đi, như mình cầm kéo cắt bún, cắt một cái thì nó đứt ngang và không suy nghĩ nữa.
Và bởi vì, trước đó, đã rất nhiều lần mình được ở trong trạng thái không suy nghĩ, tĩnh lặng, êm đềm và vô cùng bình yên, nên khi rơi vào trạng thái overthinking, sự khao khát và mong muốn được “yên” lại vô cũng mãnh liệt, nó cứ cộng dồn trạng thái mệt mỏi và bất lực đẩy mình tới đường cùng chỉ muốn được thoát ra khỏi bóng tối!

Chắc là những bạn đang ở đại dương đen kia cũng thế, cũng lạc lối và vô định rất nhiều đúng không? Podcast của “Vì sao thế nhỉ?” đặt câu hỏi rằng “Ai sẽ ở lại cạnh những đứa trẻ ở đại dương đen” là một câu hỏi chạm mình rất nhiều. Chẳng ai muốn ở cạnh những người tiêu cực và luôn chìm sâu ở bóng tối, vì năng lượng thì luôn dễ lan tỏa và nếu bản thân không đủ sức mạnh nội tại thì chuyện bị kéo xuống là điều vô cùng dễ hiểu. Thầy Minh Niệm cũng có nhiều bài nói về việc làm thế nào để giúp đỡ những người bị trầm cảm, điều mình hiểu được là phải thật tỉnh táo thật vững chãi để giúp họ. “Trầm cảm” xuất hiện ngày càng vi tế và nhỏ nhoi, hiện hình ở nhiều trạng thái mà đôi khi chúng ta cũng khó quan sát và nhận thấy. Nhiều khi, nó có thể đến rồi đi mà mình cũng không nhận ra hay chẳng thèm gọi tên nó.
Hôm nay, mình nhận được thông điệp, việc gì đã đẩy mình ra xa bờ và trôi vào đại dương đó, là vì bản thân không bám rễ vào thực tại, không thực hành 2 bài học mình cần làm: Biết ơn và yêu thương. Vì không biết ơn vào những điều mình đang có và cuộc sống nên mình dễ lung lay và rơi vào trạng thái chỉ trích bản thân, vì không đủ tình yêu thương với chính mình nên lăng kính nhìn cuộc sống cũng bị ám màu u tối. Vậy thì điều căn bản bây giờ mình cần làm để bơi vào bờ, là học cách biết ơn mỗi ngày, từ những điều nhỏ nhoi nhất, từ những điều tầm thường nhất. Biết ơn cả bản thân và cả cuộc sống. Cùng đó, việc lọc lại những điều mình tiếp xúc, quan sát cũng là điều cần thiết, đến lúc dọn dẹp môi trường sống và thế giới quan rồi phải không?
Hai cuốn sách mình có thể recommend cho các bạn đọc vào thời điểm thấy thế giới trở nên đen ngòm là cuốn “Yêu những điều không hoàn hảo” của đại đức Haemin và cuốn “Chiến binh cầu vồng” của Andrea Hirata. Một để nhắc bạn nhớ rằng ”Chỉ Cần Bạn Tồn Tại Thôi, Điều Đó Cũng Đủ Khiến Bạn Quan Trọng Và Đáng Được Yêu Thương Rồi. Một để cho bạn thấy rằng, việc chiến đấu để tìm kiếm điều mình khao khát có được trong một nghịch cảnh là kiến thức có thể sẽ giúp bạn tạo ra một số suy ngẫm và nhìn lại những điều bản thân mình đang có để thấy biết ơn hơn, để thấy được truyền cảm hứng và thấy cuộc đời tươi sáng hơn.
Và cuộc đời thì luôn là những vòng lặp, thế giới quan được mở rộng ra là những chu kỳ vòng lặp mới được hình thành và xuất hiện, bán kính vòng lặp tăng lên sẽ mang đến những thử thách lớn hơn. Chúng ta có thể vừa bình yên vừa dao động, chúng ta có thể hạnh phúc lúc này nhưng tối nay lại đau khổ dằn vặt. Mình chỉ hy vọng, dù chuyện gì xảy ra, chúng ta đều không mất niềm tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống, dù đường hầm có tối tăm vẫn có niềm tin rằng cuối đường hầm là ánh nắng vàng rực rỡ đang chờ đợi. Chỉ cần bạn tin, chắc chắn chúng mình sẽ làm được mà, phải không?
P/s: Những điều mình nói ở trên chỉ là suy nghĩ và quan sát chủ quan của bản thân, không dựa trên nghiên cứu khoa học hay lý thuyết nào, chỉ là tâm sự và chia sẻ thôi bạn nhé.
Comments