Kẻ ngoài cuộc.
- Lương Ngô
- Feb 9
- 2 min read

Có một nỗi niềm thầm kín của những người yêu đơn phương, đó là ước gì được chạm vào thế giới của người kia, dù chỉ là một thoáng, một khoảnh khắc.
Ta muốn hóa thân thành một nốt nhạc trong bản nhạc họ viết, một vệt màu trong bức tranh họ vẽ, một thước phim trong câu chuyện họ kể. Ta muốn len lỏi vào từng trang nhật ký, từng dòng status trên Facebook, từng story Instagram họ đăng. Ta muốn là một phần nhỏ bé trong thế giới rộng lớn của họ, dù chỉ là một cái nhắc tên, một tin nhắn vu vơ
Ta ghen tị với những người được họ nhắc đến trong những dòng chữ yêu thương. Ta ghen tị với những người được họ dành cho những nụ cười, ánh mắt trìu mến. Ta ghen tị với cả những điều nhỏ nhặt nhất, như việc họ cùng ai đó nghe một bài hát, xem một bộ phim.
Những dòng chữ ấy hiện ra, không phải dành cho ta, dù rằng ta cũng từng có những khoảnh khắc như thế, nhưng chẳng có gì thuộc về ta, không một chút nào. Ta nhận ra điều này mỗi ngày, như một vết sẹo âm ỉ, nhỏ máu trong tim. Tình cảm ta dành cho họ giống như ngọn lửa yếu ớt trước gió, ngày càng tàn lụi. Ta không biết nên vui vì vẫn còn yêu họ, hay buồn vì biết rằng tình cảm này sẽ không bao giờ được đáp lại.
Chúng ta luôn khao khát có được những điều tốt đẹp cho riêng mình, và khi chiêm ngưỡng chúng, ta cảm thấy chúng thật tuyệt vời. Tình cảm mà một người dành cho người khác thật đẹp khi ta yêu ai đó hết lòng, nhưng cũng chứa đầy đau khổ khi tình cảm ấy không đáp lại ta. Dẫu vậy, ta vẫn luôn hướng về phía đó.
Như một cánh cửa cũ kỹ, kẽo kẹt mỗi khi có tia hy vọng le lói. Cánh cửa ấy lúc đóng, lúc mở, cảm xúc hỗn độn trong lòng ta: hy vọng, thất vọng, đau khổ, nhớ nhung.
Đôi lúc ta tự hỏi, liệu đó là vị trí dành cho ta, hay ta chỉ đang đặt mình vào vị trí đó, liệu có tồn tại một câu chuyện nào nơi chính ta là tâm điểm của mọi thứ, một “nơi” ta thật sự được thuộc về, một câu chuyện được viết dành cho chính ta, nơi mà ta là nhân vật chính, chứ không phải là kẻ ngoài cuộc từ xa.
Kommentare