Kết nối với chính mình.
- Lương Ngô
- Jan 12
- 1 min read
Khoảnh khắc ta rời xa bản thân mình là lúc sợ hãi, tổn thương và sự chối bỏ bản thân bên trong ta được hiển lộ.
Ta thường tìm kiếm sự lấp đầy từ người khác mà quên đi việc chăm sóc vườn hoa trong lòng mình. Kết quả là ta lạc lối trong mớ cảm xúc hỗn độn, vừa khao khát gần gũi, vừa e ngại tổn thương.

Nếu chưa thể kết nối với chính mình ở một mức độ nào đó, thật khó để có thể kết nối với người mà ta thương. Ta sẽ chỉ bấu víu tìm kiếm sự trấn an, vì nỗi sợ lẻ loi và cô đơn lấn át hết lý trí.
Học thương mình, kết nối với mình không chỉ đòi hỏi sự chú tâm mà còn là sự can đảm. Ta có dám buông tay với những điều làm ta dằn vặt, ta có dám dũng cảm một mình để nhìn nhận những mặt xấu xí bên trong ta, ta có đủ tự tin để chấp nhận rằng mình còn nhiều thiếu sót, ta liệu có đủ dịu dàng để bao dung với tất cả những gì ta ghét bỏ ở bản thân ta?
Cành cây vươn cao nhờ có bộ rễ khỏe, bám sâu vào lòng đất nên ta cũng cần học cách bám rễ vào chính mình. Học cách tin mình, kiên nhẫn với mình chưa bao giờ là dễ, nhưng để đón được nắng sớm trên tầng cao kia, xin hãy chăm chỉ học cách vun trồng.
Thương mến,
Rachel
Comments