top of page

Ngồi yên để buồn

  • Writer: Lương Ngô
    Lương Ngô
  • Feb 28
  • 3 min read

Ngày nào mà mình chịu ngồi yên để buồn là mình thấy mình giỏi lắm.


Điều mình đang học để chấp nhận bản thân mình nhiều hơn đó là chấp nhận cảm xúc của mình. Mình muốn cho bản thân buồn nhưng không tiêu cực, mình muốn được ngồi cảm nhận sự buồn bã bên trong mình thật đẹp. Hôm nay mình có thể buồn vì làm việc không tốt, phạm lỗi gì đó, mình có thể buồn vì nhớ Sun (con mèo cũ của mình), mình buồn vì tự nhiên thấy lạc trôi trong đời... Buồn chỉ là một trạng thái cảm xúc tự nhiên và cũng cần được nâng niu như chính hạnh phúc mỗi ngày.


Nhưng giữa buồn và tiêu cực thì cũng rất mong manh, mình cũng hay thầm trách móc tại sao lại phạm lỗi lầm đó, tại sao mọi thứ lại rối ren và mệt mỏi như vậy,.. mình hỏi nhiều câu hỏi tại sao dù rằng biết câu trả lời có thể không bao giờ có... Mình cũng nhận ra được điều đó trong trạng thái cảm xúc của mình. Có lẽ vậy nên chẳng bao giờ mình chịu ngồi yên để buồn.


Mình sẽ muốn nghe một bài nhạc thật sôi động và nhún nhảy cơ thể để thấy vui hơn, mình sẽ đến phòng tập để hít thở và tập trung vào chuyển động của cơ thể, gồng cơ bụng chắc để không đau lưng... và nó làm mình tạm quên đi nỗi buồn. Mình sẽ cố gắng điều chỉnh suy nghĩ qua một hướng tích cực hơn, và luôn quan niệm rằng thái độ sẽ quyết định một ngày của mình trôi qua như thế nào.


Nỗi buồn của mình bị đối xử thật bất công. Nó chỉ được giấu nhẹm đi, chôn vùi và đè nén. Có lẽ cảm giác sợ hãi trong lòng còn quá lớn để có thể ngồi yên để buồn. Nội tâm trong mình chưa mạnh mẽ tới mức mà có thể ôm ấp và vuốt ve nó. Bởi vậy, lần nào ngồi yên được mình thấy mình giỏi vô cùng, mình thấy yêu mình nhiều hơn vì cho phép bản thân được buông, thở và khóc.


Có lẽ, ôm ấp nỗi buồn cũng là một trạng thái của bình yên. Khoảnh khắc đó mình thấy mình lặng lẽ, im lìm, ngập tràn cảm xúc, nhạy cảm và mong manh.


Cho phép mình được buồn cũng là cách để thương mình nhiều hơn nữa. Mình sẽ để tâm nhiều hơn, cảm ơn và xin lỗi bản thật thiệt nhiều nhé.


Thương mến,

Rachel


Ngày 28.02.2023

---------

Update 2 năm sau, 28.02.2025


2 năm qua, mình cũng đã học bài học này một cách rõ ràng hơn, thời điểm 2 năm trước có lẽ có nhiều sự kiện xảy ra đẩy mình qua cực bên kia một chút đó là "buồn hơi nhiều", giai đoạn đó, mình thấy mình khá trầm (bên trong), dù ở bên ngoài mình rất là "động" và ồn ào.


Trong suốt 2 năm, ngoài việc chịu ngồi yên nhiều hơn để quan sát nỗi buồn, mình mở rộng hơn với nhiều cảm giác khác nữa. Và học cách không đồng nhất bản thân với cảm xúc mình đang có. Nghĩa là mọi cảm giác diễn ra, mình nhận ra nó, quan sát và học cách chấp nhận nó tồn tại. Nhưng phải nỗ lực để nó không nhấn chìm mình. Mình nghĩ một vài lần, mình đã để sự đau khổ nhấn chìm mình vì mình đồng nhất bản thân và cuộc đời mình với nó.


Chúng ta rộng lớn hơn những gì chúng ta đang cảm nhận.


Và tới cuối cùng, mọi thứ rồi sẽ qua đi, chúng ta chỉ đang lớn mà thôi.


Thời điểm hiện tại, mình có thể nói là mình tiệm cận nhiều hơn về đoạn ở giữa, "cân bằng". Có lúc mình sẽ lệch một chút về tích cực thái quá.

Có lúc mình sẽ lệch một chút về tiêu cực, buồn bã.


Tuỳ thời điểm, tuỳ trạng thái và hoàn cảnh, nhưng mình hiểu, rằng mình đang nhìn nhận nó rõ ràng hơn trước đây. Vậy là mình mừng rồi.


Hơn cả thế nữa, mình cũng đang học cách ôm ấp nỗi buồn của người khác. Học cách ghi nhận và dùng tình thương để vỗ về nó (trong khả năng của mình).


Cảm xúc thật thú vị và đa sắc màu, như ánh nắng mặt trời qua lăng kính mắt mình với thật nhiều màu sắc, nó đang tưới tẩm cho mầm cây trong mình vươn lên và mạnh mẽ.


Đi cùng nhau nhé, biết, chấp nhận, hiểu và thương mình nhé!


Thương mến,

Rachel


 
 
 

Comments


_MG_0077.jpg

Chào mừng bạn ghé chơi!!

Cùng Rachel lắng nghe nhiều hơn những điều cơ thể và cuộc đời muốn nói! Xem thêm tại đây để biết về Rachel nhé!

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • Twitter
  • Pinterest

Let me know what's on your mind

Thanks for submitting!

Rachel chào bạn nhé!

bottom of page