top of page

Như một con mèo.

  • Writer: Lương Ngô
    Lương Ngô
  • Jan 12
  • 3 min read

Trong năm 2024 có một đoạn đường mà tôi nhớ rất rõ, đó là chặng đường vượt đèo Xông Pha từ Phan Thiết lên Đà Lạt.


Lúc tới chân đèo tôi nhớ cỡ khoảng 5h kém nhưng trời đã đầy sương và tối nhạt, ngước nhìn lên không thấy đỉnh chỉ thấy ngập trong sương. Chúng tôi cua từng khúc cua trên con đèo ngoằn nghèo đó, càng ngày càng lên cao, sương bắt đầu phủ kín, tầm nhìn dần dần nhỏ lại.


Cho tới một độ cao nhất định, chúng tôi dừng lại nghỉ chân. Đó là một ngôi nhà nhỏ có khoảng sân rất rộng, có một cái tủ kính với rất nhiều bao thuốc lá bán cho khách qua đường, có 2 ông bà ngồi ngay trước cửa - cũng là chủ tiệm, ở khoảng sân đất đỏ có một con chó và một con mèo bé xíu, bỏ qua sự lo lắng với đoạn đường tiếp theo, tôi ngồi giỡn với con mèo.


Khoảnh khắc nhìn 2 ông bà, ở giữa một đoạn đèo cao ơi là cao, xung quanh cũng không có nhiều gia đình, tôi tự hình dung cuộc sống của 2 ông bà ở đó như thế nào? Những bao thuốc lá trong tủ kính đó từ đâu mà có, chắc là do con của ông bà mua về cho ông bà bán cho đỡ buồn hay là những đại lý nhỏ phân phối tới tận vùng đèo cao như thế này? Nhìn ngược về xuống dưới, chỉ thấy bóng cây lấp ló đằng sau sương mù, còn một đoạn đường nữa để qua được con đèo này.


Có một đoạn dốc cheo leo ở đèo Xông Pha, tầm nhìn sương mù phủ kín, phía trước còn có công trình thi công, những chiếc xe tải to nối đuôi nhau, chúng tôi với chiếc xe máy nhỏ đi phía sau, lúc đó tô chỉ thấy ngộp thở và co rúm sợ và lạnh.

Tôi thấy rõ nỗi sợ của mình mà nếu có camera ghi lại khuôn mặt mình lúc đó thì hẳn nó cũng có màu xanh tàu lá chuối. Tôi chỉ nỗ lực ngồi im không cựa quậy để bạn tôi chắc tay lái đi qua đoạn đèo đó.


Lúc đó tôi thật sự đã trấn an mình rất nhiều rằng sẽ không sao đâu, chút nữa là tới rồi :))) cái cảm giác không thấy gì phía trước và xung quanh, chỉ thấy một đoạn ngắn, trời bắt đầu lạnh dần, tay chân lạnh toát. Tôi đã nghĩ ra viễn cảnh là trời tối sùm xuống và chúng tôi kẹt trên đoạn đèo đó, lạnh cứng ngắc trong thời tiết đêm, và trong balo thì không có cái đồ nào gọi là ấm áp cả. Nhưng tôi đoán người ngồi trước tôi chắc là còn căng thẳng hơn cả tôi nữa. Đoạn đường đó xe đi rất chậm, từng chút từng chút một, im im, nghẹt thở như mấy bộ phim ma đoạn im lìm sắp có một tiếng hù lớn.


Sau khi ra khỏi được đoạn đèo cao đó là một quãng dốc dài dẫn về tới Lâm Đồng, chà khoảnh khắc đó là lúc hoàng hôn vừa rơi xuống, tôi thấy vui và vỡ òa vô cùng. Tôi còn nhớ bạn tôi bảo tôi sợ như một con mèo co rúm lại im thin thít không dám ho he. Và lẽ ra tôi nên ổn định tinh thần hơn để hỗ trợ đồng đội phía trước.


Cho tới nay thì đó cũng đoạn đường khiếp sợ nhất mà tôi được đi, xếp sau đó là con đèo Bảo Lộc cũng dẫn lên Đà Lạt (giờ thì phải nói là thua xa Xông Pha vì quá hẹp và cheo leo).

Nhưng nguyên một con đường dài từ Phan Thiết lên Đà Lạt đó là những cảnh đẹp mỹ mãn và tự do, đường dài vun vút, rộng thênh thang, có mùi gió, mùi nắng, mùi cát và cả cây hai bên đường. Bên tai có chút nhạc, cảm giác như mình đang là diễn viên chính của bộ phim đời mình - và rõ ràng là như thế.


Rồi xen lẫn đâu đó những ngày ở Sài Gòn ngập đầu với công việc hay thẫn thờ không biết làm gì, tất cả những điều đó dội lại về trong trí nhớ và trái tim để thấy thèm lắm những chặng đường dài như thế nữa.


Phải lên ga thôi nhỉ :)) Lần này không như con mèo nữa nhé!

Thương mến,

Rachel

 
 
 

Comments


_MG_0077.jpg

Chào mừng bạn ghé chơi!!

Cùng Rachel lắng nghe nhiều hơn những điều cơ thể và cuộc đời muốn nói! Xem thêm tại đây để biết về Rachel nhé!

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • Twitter
  • Pinterest

Let me know what's on your mind

Thanks for submitting!

Rachel chào bạn nhé!

bottom of page