top of page

Nhận thức và tìm ra sự méo mó của bản thân cùng Rừng Na Uy

Đây là cuốn sách mở bát năm 2023 của mình, và khá nhiều chuyện buồn cười quanh cuốn này. Mình biết đến Rừng Na Uy là một trong những cuốn sách kinh điển và bán chạy, nhưng chưa một lần đọc review hay xem qua nội dung sách. Có một lần nói chuyện với một người lạ mình hỏi họ thích đọc sách gì, người ta bảo hay đọc sách của Haruki Murakami, thế là mình google tên tác giả và Rừng NaUy là một trong những cuốn ghi dấu ấn với mình. Trước khi về nhà ăn Tết mình quyết định sẽ tậu 2 cuốn sách để mở bát năm mới, và điều gì đó thúc đẩy mình chọn cuốn này mà vẫn chưa xem nội dung sách là gì… cho tới khi đọc nó thì thật là vỡ òa ra.


Mình sẽ review cuốn này theo 3 yếu tố mà mình thấy rõ nhất trong cuốn sách: “ Sự cô đơn”, “Cái chết”, và “Tình dục”.


1 - Sự Cô Đơn


Cuốn sách này không có quá nhiều nhân vật, và mỗi người lại có một kiểu cô đơn của riêng nó. Nhân vật nào cũng có một tâm lý rất bất ổn và không bình thường cho lắm hay có thể trích lời Naoko: họ có một sự méo mó. Với nhân vật chính Toru, sau cái chết của người bạn thân năm 17 tuổi, có một góc của Toru cũng đã chết theo nó và trưởng thành cùng cậu. Sự cô đơn của Toru không chỉ là không tìm thấy ai hiểu được nỗi đau âm ỉ đó, mình nhớ về hình ảnh Toru trong thư viện. Cơ bản là khi bạn cầm một cuốn sách, thì chẳng ai muốn làm phiền bạn cả. Nhiều chặng đường Toru ở một mình và không có một ai, sự cô đơn đó cứ vậy mà ăn mòn cả cơ thể.


Naoko với cuộc đời rất kỳ lạ và ám ảnh với cái chết của chị gái và người bạn trai. Một nỗi đau tâm lý rất lớn và cô không thể bình thường được với nó. Ở vị trí đó, mình thấy sự trống rỗng trong tâm hồn người con gái này, không có nhiều ngôn từ để diễn tả sự hạnh phúc của Naoko, dù là kể qua lời của Toru, mình cũng không thật sự cảm nhận được khoảnh khắc nào Naoko hạnh phúc. Mình chỉ biết là cô ấy rất đẹp, theo một cách nhẹ nhàng và mỏng manh.


Midori là cô gái mình nghĩ là nhiều năng lượng và “sống” nhiều nhất trong tất cả các nhân vật, dù có một cuộc đời khá nhiều biến cố nhưng bản chất vẫn luôn là người con gái tốt và có phần dị dị. Lớn lên trong một gia đình có tiệm sách, không phải giàu có nhiều, nhưng được đi học trong trường nữ sinh thuộc kiểu khá quyền quý, cô gái này mang một nỗi mặc cảm khi phải sống trong môi trường như vậy. Buồn cười ở chỗ dù là tiệm sách nhưng nó cũng chẳng bình thường đâu, Midori lớn lên với rất nhiều sách 18+ nên trong đầu cũng vô số thứ kỳ lạ khi nói chuyện với Toru. Là một người phải chăm sóc rất nhiều người ốm từ mẹ rồi đến bố, giây phút Midori cùng chị gái trở nên rảnh rang sau khi bố mẹ đều mất, Midori ngỡ ngàng hóa ra sống bình thường là như thế. Sự cô đơn của Midori là mất kết nối với người bạn trai, với gia đình không hiểu tính cách và sự đam mê nấu nướng của cô nàng. Nhưng nhân vật này có lẽ là mặt trời tỏa sáng cho cả câu chuyện đầy u ám này.


Lời thoại của Toru trong Rừng Nauy - Nguồn hình từ Revisach


Reiko là người phụ nữ lớn tuổi trong câu chuyện ở tầm 50 tuổi, đã từng phải vào bệnh viện tâm thần và điều trị 7 năm trong một khu nghỉ dưỡng bên trong khu rừng già. Cũng là một người phụ nữ cô đơn đã tìm đến cái chết và không thể gần gũi với con gái và gia đình của mình. Cô độc đến đáng thương.


Hai nhân vật phụ trong câu chuyện mình cũng muốn nhắc tới là Hatsumi và cậu trai Nagasawa. Một anh chàng thông minh và có tính cách được miêu tả là “quân tử”, xem thường vô số người khác và luôn thấy sự giỏi giang của mình. Nagasawa cô đơn là vì anh quá khác biệt với số đông, cuộc đời là một cuộc chơi, và anh luôn chơi theo luật của mình. Bởi thế, chỉ có Toru là người chơi thân với Nagasawa trong suốt câu chuyện. Hatsumi là người yêu của Nagasawa, được kể đến là thông minh, xinh đẹp và gia đình giàu có. Dù dành rất nhiều tình cảm và muốn nghiêm túc với Nagasawa nhưng cái mà cô nhận được chỉ là sự chấm dứt sau khi bạn trai qua Đức định cư, thậm chí cả khi hiểu rằng Nagasawa không thể mang đến tương lai cho cô, nhưng Hatsumi vẫn cứ dại dột và yêu nhiều như thế. Rồi có lẽ, sự hụt hẫng quá lớn trong lòng đã đẩy cô quyết định chết đi sau 2 năm lấy một người khác.


Nhịp truyện chậm rãi và thấm đẫm nỗi buồn, nỗi cô đơn của từng nhân vật. Mình chỉ biết nói là thật đen tối khi ta không biết đến ánh sáng kể cả khi đang đứng dưới mặt trời.


2 - Cái chết.


Chả hiểu thế nào, cuốn sách mở bát 2023 của mình lại u ám và có nhiều cái chết đến vậy. Có tới 7 cái chết trong cuốn sách dày gần 200 trang: Người bạn thân của Toru chết năm 17 tuổi, chị gái của Naoko năm hai mời mấy cũng ra đi bằng cách treo cổ trong phòng, rồi tiếp đến là người mẹ của Midori qua lời kể lại với bệnh ung thư, cùng người bố cũng chết đi với căn bệnh tương tự, 2 cái chết sốc nhất với mình là của Naoko và Hatsumi một cách rất sững sờ. Mình cũng rất tò mò không hiểu lý do vì sao nhân vật “Quốc Xã” lại biến mất không tăm hơi, có khi nào cũng là một cái chết bốc hơi không được nhắc tới. Cái chết cứ lần lượt đến, như chính lời tác giả Murakami: ''Cái chết là một phần của sự sống. Sống, tức là nuôi dưỡng cái chết''.



Mình có thấy tiêu cực khi thấy nhiều cái chết vậy không? Mình không. Mình chỉ nghĩ là cuộc sống không biết trước điều gì cả, ta sống hôm nay, ngày mai vì lý do gì đó ta đột ngột ra đi, mình phải học cách đón nhận cái chết như một lẽ dĩ nhiên của cuộc đời, một quy luật không thể chối cãi mà chỉ có học cách chấp nhận. Điều có thể làm là hãy sống thật tốt và vui vẻ từng giây phút trên cuộc đời này. Thời điểm cuốn sách này được viết, Nhật Bản đang là một trong những nước chạy đua để có một tốc độ tăng trưởng đáng gờm, vì lẽ đó tỷ lệ tự sát của người trẻ cũng rất là cao vì áp lực cuộc sống. Đó là lý do cái chết của chị gái Naoko, và người bạn trai năm 17 tuổi. Những người còn lại, luôn sống với một phần đã chết trong lòng. Rồi cứ thế, phần chết đó lan rộng ra như một căn bệnh ung thư nuốt chửng toàn bộ vào bóng tối.


Ngay đầu truyện, khi Toru hồi tưởng lại câu chuyện với Naoko, mình cứ nghĩ là một chuyện tình đẹp, nhưng khi thấy hình ảnh cái giếng đồng tưởng tượng của Naoko, đen tối, không có rào chắn và sâu hun hút không thấy đáy. Mình hiểu rằng người con gái này có tâm lý không bình thường. Phải như thế nào đó, mà giữa đồng cỏ xanh tươi và xinh đẹp người ta lại nghĩ ra một chiếc giếng đen như một cái hố sâu ghê gớm có thể nuốt chửng bạn bất kỳ khi nào sơ hở. Mình chắc chắn rằng cô gái này có một vết thương tương tự như thế ở trong lòng.


3 - Tình dục.

Trước khi đọc, bạn mình có cảnh báo đây là cuốn sách 18+ và nó đúng là như thế thật. Tình dục được nhắc đến và miêu tả rất sống động hay có thể nói là thô tục và trần trụi trong cuốn sách này. Warning cực mạnh nếu bạn không thích đọc những kiểu như thế nhé! Đây là yếu tố mình không thích trong cuốn này, không phải là nói về cách tác giả diễn đạt và kể lại, mà là vì tình dục trong cuốn sách này mình không cảm nhận được tình yêu. Chỉ là một thứ gì đó thỏa mãn cho thể xác và cảm hứng muốn làm tình của các nhân vật. Mình không cảm nhận được sự trân trọng và mãnh liệt của tình yêu. Nó thật sự thô tục về thể xác và mình không thích lắm. Dù tác giả Murakami lột tả rất hay nhưng mình không thể chạm được tới nó.


Rừng Na Uy khép lại với cái chết của Naoko, một đêm làm tình mãnh liệt của Toru và Reiko, và một cuộc gọi mở ra một cái kết mới của Toru và Midori.


Murakami vẽ nên những bức tranh về thiên nhiên rất chi tiết và sống động, yên bình và xinh đẹp. Miêu tả tâm lý nhân vật rất xuất sắc và lôi cuốn, cái giọng văn nhẹ nhàng đó thấm vào mình trong quá trình đọc đến mức lúc nói chuyện với bạn bè mình cứ như đang kể chuyện. Mình đón nhận cuốn sách này với lời nhắc nhở hãy biết cách yêu quý bản thân mình, chấp nhận sự méo mó của bản thân để luôn trân trọng từng giây phút mình có trên cuộc đời này. Đừng sợ yêu, kể cả khi chúng ta đau đớn thế nào khi tình yêu đi mất, vì đó là chúng ta đang sống với tất cả cảm xúc sống động, rất nhiều sự dũng cảm và mạnh mẽ.


Comments


_MG_0077.jpg

Chào mừng bạn ghé chơi!!

Cùng Rachel lắng nghe nhiều hơn những điều cơ thể và cuộc đời muốn nói! Xem thêm tại đây để biết về Rachel nhé!

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • Twitter
  • Pinterest
bottom of page