top of page

Những kết nối trần trụi.

  • Writer: Lương Ngô
    Lương Ngô
  • Mar 8
  • 3 min read

Hôm nay gọi về nhà, mẹ tôi kể lại việc đã "giật mình" nhớ ra tôi đã 27 tuổi, rằng bằng tuổi tôi, mẹ đã 2 đứa rồi . Tôi cười và bảo, "mẹ đếm sai rồi, tuổi tâm hồn con còn trẻ lắm :)))"

Những năm gần đây, bạn bè tôi cũng bắt đầu kết hôn và mở ra những chương mới của cuộc đời, còn tôi vẫn lăng xăng, loanh quanh kiếm tìm mình và cũng chẳng quên kiếm tìm người.


Nhiều lúc, tôi có những câu chuyện với bạn bè, rằng làm thế nào để họ chọn một người song hành với họ (và hy vọng rằng nó là cả cuộc đời?). Những tiêu chuẩn bắt đầu được đưa ra, rất dễ đo lường và đong đếm, không cần nói thì chắc mọi người cũng biết tôi muốn nhắc đến những điều nào. Tôi nghĩ những điều đó cũng cần thiết để gỡ bỏ bớt phòng vệ trong ta, và thoả mãn lý trí khi tìm kiếm bất kể điều gì. Nhưng hôm nay, tôi muốn chia sẻ về những điều không đo lường được.


Tôi nghĩ về những thứ ta thường gọi là "kết nối", làm thế nào để bạn nhận ra mình đang được "kết nối" với một người.

Tôi cảm nhận rằng yêu thương có lẽ chẳng bao giờ bắt đầu với những hình ảnh lung linh trên profile họ để, với những vật chất họ mang, hay chức danh họ khoe trên Linkedin... nó bắt đầu bằng những khoảnh khắc "chạm" nhất khi ta tiếp xúc với họ.


Tiếng chuông rung động khe khẽ vang lên vào giây phút họ "thật" nhất - mà cái gì thật - thì thường không thể diễn. Một phút giây thú nhận những yếu đuối trong đời họ, một nụ cười rạng rỡ lúc chia tay, một cái chạm tay che chắn lúc qua đường, một vẻ mặt say mê khi nói về điều mình thích, một mùi hương riêng biệt chẳng nhầm lẫn với ai, đôi khi là cả những vụng về và lúng túng, lắm khi là những tinh tế ân cần,... họ "chạm" vào ta, ta "chạm" vào họ, bằng những giây phút đời thường, nhưng lại làm ta nhớ mãi chẳng quên được.


Bạn có bao giờ ngồi một mình và thẫn thờ khi nhớ về một người và tự hỏi "sao ta lại gặp họ trong đời mình?". Và những lúc đó, bạn nhớ gì về họ, bạn có nhớ về những món quà đắt tiền họ tặng hay là những lần chạy vội vã trong đêm chỉ để đưa cho bạn ly trà sữa. Bạn có nhớ về những con số, những chức danh hay bất kể những gì đo lường được để bạn lựa chọn ai đó ngay lúc đầu... hay bạn nhớ về những cảm giác họ đã từng trao bạn?


Quay trở lại với chính mình, tôi vẫn luôn tìm kiếm điều đó, cái gọi là "kết nối" khi ta ở cạnh một người. Cũng chẳng riêng gì người yêu, tôi luôn muốn kết nối với nhiều người khác. Chỉ là với bạn đời, nó sẽ là một dạng kết nối đặc biệt hơn. Khi ta được thấy nhau rõ ràng (hay có thể nói là trần trụi), phơi trần nhau ngay cả những khoảnh khắc xấu xí và vụng về nhất. Ta liệu có lựa chọn ở cạnh họ, ngay cả khi ta đã thấy những điều đó? Ta liệu có thoải mái để phơi bày chính mình mà vẫn thoải mái chẳng sợ mất mát? Ta liệu có còn là chính ta khi ở trong mối quan hệ "kết nối" đặc biệt này.


Những buổi chiều nhẹ nhàng, ngồi trong tiệm cà phê, ngắm cây, ngắm mây trời, nhìn người đi qua, tôi lại thẩn thơ nghĩ về những điều như thế :))) và tự hỏi tại sao mẹ tôi lại muốn quà 8.3 là một chàng rể trong khi tôi hiện tại chỉ có khả năng cho mẹ nghe tiếng "ting ting" vào những này này..


Thương mến,

Rachel

 
 
 

Comments


_MG_0077.jpg

Chào mừng bạn ghé chơi!!

Cùng Rachel lắng nghe nhiều hơn những điều cơ thể và cuộc đời muốn nói! Xem thêm tại đây để biết về Rachel nhé!

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • Twitter
  • Pinterest

Let me know what's on your mind

Thanks for submitting!

Rachel chào bạn nhé!

bottom of page