Nếu cô đơn hãy nuôi một con mèo.
- Lương Ngô
- May 20
- 3 min read
Gần đây xem Mad Men, có một đoạn bà mẹ bảo với Peggy: "Nếu cô đơn, hãy nuôi một con mèo." Câu thoại nhẹ bẫng, như thể cô đơn chỉ là một khoảng trống nhỏ, có thể lấp đầy bằng tiếng kêu "meo meo". Và nếu đơn giản vậy, thì có lẽ chẳng còn ai cô đơn trên đời?

Có những ngày, cô đơn là một cảm giác đầy xa xỉ. Là sau một tuần bận vùi đầu vào công việc, ta có một ngày thảnh thơi một mình với ly trà ấm, một vài bộ phim hay vài playlist nhạc cũ, chẳng cần ai, chỉ cần mình.
Cũng có những ngày, cô đơn như một cái gai, đâm nhức nhối ở trong lòng. Là khi thấy lòng mình vụn vỡ trăm mảnh, nhưng nhận ra chẳng biết chia sẻ với người nào. Đôi lúc, là khi thấy tình yêu ở xung quanh ngập tràn, nhưng nhìn quanh, mình chỉ còn mình.
Ta tự hỏi: cô đơn là vì ta thiếu người yêu thương mình, hay vì ta có quá nhiều yêu thương ở bên trong, chan chứa chảy nhưng chẳng có người cần?
Nhiều người nghĩ "cô đơn" là tiêu cực, cần lánh xa. Nhưng mình nghĩ, đôi khi "cô đơn" lại là động lực. Nếu không cô đơn, liệu ta có muốn lao ra thế giới để kiếm tìm ai đó? Nếu không cô đơn, liệu ta có nhận ra giá trị của sự gắn kết?
Nên mình gật gù: Cô đơn không có nghĩa là thiếu thốn tình cảm, nó chỉ có nghĩa là tình cảm chưa tìm được đúng nơi để đặt vào.
Và cô đơn cũng chẳng phải thứ ta buộc phải chịu đựng, mà là một trải nghiệm mà ta có thể chủ động lựa chọn cách sống cùng.
"Có những người, dù cô đơn, vẫn không sẵn sàng để lấp đầy nó. Không phải vì họ không muốn yêu, mà vì họ chưa tìm thấy ai khiến họ muốn phá vỡ sự bình yên của mình." ("Lặng lẽ mà sống" – Hiromi Kawakami). Cũng có những người, sau khi đã dành đủ thời gian với chính mình, nhận ra họ cũng chẳng cần một ai đó để thấy cuộc sống đủ đầy. Không phải ai cô đơn cũng muốn yêu, và không phải ai yêu cũng hết cô đơn.
Bình yên cũng là một loại nghiện. Người ta cô đơn nhưng vẫn chọn ở yên đó, vì chẳng có ai làm họ muốn đánh đổi sự an toàn ấy. Và điều đáng sợ không phải là không có ai để yêu, mà là dần quen với việc không cần một ai bên cạnh.
Tôi cũng nhận ra, sự trống trải trong cô đơn không chỉ từ việc không có ai yêu mình, mà còn là không có ai để mình yêu. Sau một cuộc chia tay, người ta thường nói về nỗi buồn vì mất đi một người đã từng yêu thương mình, nhưng ít ai nhắc đến cảm giác hụt hẫng khi không còn ai để quan tâm, chăm sóc. Đôi khi, điều khiến người ta tiếc nuối nhất sau một mối quan hệ, không phải là người kia, mà là chính bản thân mình khi ở trong tình yêu đó.
"Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa,
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân."
(Xuân Diệu viết trong Vội vàng)
Nhiều người vì sợ cô đơn nên vội vàng kiếm tìm ai đó, khoả lấp nỗi trống trải trong lòng. Nhưng "cô đơn" nào đâu phải bệnh mà ta phải vội để chạy vạy chữa lành. Cô đơn như một căn phòng có cửa sổ, nếu chỉ đóng kín, ta ngột ngạt vô cùng. Nếu mở cửa ra,
ta sẽ có một không gian để suy nghĩ, để nhìn ra thế giới, để hít thở một chút sự bình yên.
Với riêng mình, cô đơn như tiếng chuông nhỏ khe khẽ reo lên, "Kìa, yêu thương đang chất chứa, phải san bớt dần thôi."
Thương mến,
Rachel
Comments