Sau mỗi cuộc yêu
- Lương Ngô
- Feb 4
- 3 min read
Sau mỗi cuộc yêu, thật chật vật để chữa lành cho trái tim đầy vết xước

Khi đắm chìm trong yêu thương, dù có trăm lời dặn dò rằng hãy giữ cho mình một chút đừng đem hết lòng ra để yêu ai, và kể cả khi bạn làm được điều đó đi chăng nữa (thật khó)… thì sau mỗi cuộc yêu, trái tim cũng chẳng còn lành lặn… rồi chúng ta lại bắt đầu nhặt nhạnh những mảnh vỡ và xoa dịu những nỗi đau
Ta bắt đầu dành thời gian cho chính mình, nhìn nhận và đối mặt nhiều hơn với cảm xúc sâu bên trong mình.
Ta không ngừng đặt câu hỏi về tình yêu, là gì, tại sao, thế nào.
Ta không ngừng xoa dịu chính mình và muốn chấp nhận sự vô thường của việc đi và đến.
Rồi ta giằng co với bản thân với những điều ngốc nghếch, điên rồ như muốn liên lạc với người từng rất thân thuộc đó.
Thỉnh thoảng, ta mỉm cười một cách bình yên khi nhớ về những kỷ niệm đã cũ.
Rồi cũng lắm lúc, ta biết ơn cuộc đời vì đã để những điều đó đi một đoạn đường trong đời ta.
Trước khi yêu, trong khi yêu, sau khi yêu, có những cảm giác chung tên nhưng có khi đối ngược hoàn toàn.
Trước khi yêu, ta nhớ nhung với niềm hy vọng
Sau khi yêu, ta nhớ nhung nhưng đi kèm với tiếc nuối.
Trước khi yêu, ta tò mò một ngày của họ ra sao và háo hức khám phá như một đứa trẻ đang tìm kiếm một vùng đất bí mật.
Sau khi yêu, ta cũng tò mò nhưng có lẽ là để trả lời câu hỏi: cuộc sống họ có ổn không khi không có ta ở trong đó.
Trong khi yêu, ta thường để trái tim hoang dại với thật nhiều cảm xúc mãnh liệt. Cũng như thế, ta giằng co thật nhiều trong đau đớn sau khi yêu.
Yêu là một bài học cả đời, ta khám phá, ta nhận ra, rồi ta tận hưởng, ta chối bỏ, ta quên đi rồi ta lại bắt đầu khám phá lại từ đầu.
Yêu là những nghi ngờ, những háo hức, những vụng dại, những trong sáng, cả đen tối, cả tính toán, cả mong chờ, cả dại khờ, cả mong manh và nhiều mạnh mẽ… yêu là một sự biến thiên của cảm xúc từ tột cùng tới chẳng còn cảm giác.
Ta thường nói sự kết thúc luôn là cánh cửa mở đầu cho những điều mới. Vậy còn về sự hoang tàn sau mỗi lần kết thúc. Đằng sau cánh cửa, gió lay lòng như lá mùa thu rơi, tiếng vòi nước trong nhà vệ sinh mãi chảy, đêm mãi dài như trăm ngàn kiếp, khắc khoải khôn nguôi những tiếng đau lòng.
Thật đáng khen cho những người luôn dũng cảm để yêu, dù hết lần này qua lần khác ta đều phải nói lại những câu chuyện cũ, những điều ta nghĩ về cuộc đời, những lời ta khen cho những điều ta thích và cả những vết lòng mỗi lần kể lại thấy như chuyện cổ tích ngày xưa.
Sau mỗi cuộc yêu, ta ước tìm được người ta trông đợi để thôi đau lòng vì nhiều người sau mỗi lần yêu, nhưng nào có thể? À, nó có thể, nhưng nó yêu cầu ta kiên nhẫn, muốn ta tự đấu tranh với chính mình, dặn dò mình hãy rèn dũa mình thật tốt, người đó rồi sẽ đến thôi… chỉ là không biết khi nào.
Nếu bạn đang yêu, bạn thật dũng cảm.
Thương mến,
Rachel
Comentarios