top of page

Series Đón Tết với Rachel 2025

  • Writer: Lương Ngô
    Lương Ngô
  • Feb 5
  • 8 min read

P1: Nghệ nhân ngư dân

Tuyệt tác mùa Tết này được tô vẽ bởi đôi bàn tay của một người nghệ nhân ngư dân - bố mình.

Tuyệt tác nghệ thuật
Tuyệt tác nghệ thuật

Mình có rất nhiều bài viết về bố, trong số đó chắc cũng nói nhiều về việc bố có nhiều tài lẻ. Và mình cũng thích tâm hồn của bố, nhiều lúc cũng chẳng khác gì một nghệ nhân.

Mùa Tết về, có nhiều tác phẩm “nghệ thuật” ra đời mà mình rất yêu thích. Mình nhớ hồi bé, ông ngoại mình thường có những cây hoa mai đào rất “độc - lạ”. Nó là một cây “mai đào” nhé, vì có cả hoa mai và hoa đào trên cây, những bông hoa bung nở bằng giấy, được cắt khéo léo từ những mảng giấy màu và dán bằng hồ dán. Mình thường chạy qua phụ ông ngoại trò này, giống như môn thủ công mỹ thuật ở trên lớp, nhưng ở nhà, ông ngoại không bao giờ chấm điểm, chỉ khen thưởng thôi, nên tha hồ sáng tạo


Mình cũng thích dành cái phần sơn tường, tô vẽ dịp Tết vì nó vui, vì được nghịch, năm nay về nhà bố đã xử xong phần tô vẽ. Con Hổ trước cửa nhà thờ, qua 2 phiên bản chấm phá, như được sống lại thật vui tươi. Phiên bản đầu có phần đáng yêu, cái mũi màu đỏ bố bảo cho nó máu. Mình chỉ biết cười khà khà. Chắc thấy mình cười, bố mua thêm sơn chấm phá thêm màu vàng cho rực rỡ hơn, ủn luôn cái màu đỏ trước đó, trông mạnh mẽ thật sự. Bố còn để lại một vạch lông hổ màu vàng nhạt - gọi là điểm chấm phá cho tạo nét haha. Mình thấy phiên bản nào cũng đẹp, cũng chất lừ.


Tết về, ai cũng muốn những điều mới, cái cửa cũ được sơn mới, tới cánh cổng, tới cái bàn thờ ngoài hiên, hay mảng tường bị rêu bám mốc, qua bàn tay nghệ nhân ngư dân, mọi thứ đều được đánh bóng mới tinh và xinh đẹp.


 Tết về, ai cũng muốn sửa soạn cho mọi thứ thật tinh tươm, cũng lắm khi điều này trở nên thành một điều áp lực nhỏ cho những ai chẳng có gì. Dù nhỏ dù to, dù cũ dù mới, mình vọng ai cũng có một mùa Tết ấm áp và yên bình. Và nếu có thể sẻ chia, mình rất muốn mọi người cũng thấy ấm áp giống mình. Không rõ đến tuổi nào, thì mình không trông chờ Tết nữa, nhưng thời điểm này, mình vẫn còn rất hân hoan. Những điều nho nhỏ thế này là điều tuyệt vời của mỗi mùa Tết.


P2: Đàn gà Siêu trứng của mẹ

Mẹ mình có một đàn gà, mình gọi là đàn gà Siêu Trứng đời thứ 2 (Đời thứ Nhất sau khi hết đẻ thì đã bị thịt).

Đời thứ 2 cũng khá cứng đầu, mẹ mình chăm mãi mà không chịu đẻ, cỡ 2 tháng trước mẹ có hơi mất kiên nhẫn, tính thịt luôn rồi dẹp chuồng, không nuôi nữa. Nhưng mấy con gà nghe được nên lập tức ới nhau đẻ lẹ đẻ làng, đẻ ra một nùi trứng, quả nào cũng to đùng, lòng đỏ vàng ươm, to tròn.

Triển lãm nghệ thuật Siêu Trứng
Triển lãm nghệ thuật Siêu Trứng

Mình vừa bắt gặp khoảnh khắc này, dễ thương quá nên phải chụp lại, những quả trứng gà được mẹ lượm vào rồi chưng lên cái thành cửa sổ như thế này này, mình đoán là mẹ đặt lên để tiện đếm bao nhiêu quả, nhưng xui thay, lọt vào mắt con gái mẹ, nó giống một triển lãm trứng trên khung cửa sổ haha.

Trứng gà, quả tròn, quả méo, quả nhỏ quả to, có quả bẩn ít có quả bẩn nhiều. Nhưng tất cả đều sẽ được chiên hoặc luộc.

Năm này, dù trải qua điều gì, thành công hay thất bát, vui hay buồn, khoẻ hay đau, cười hay khóc, mới hay cũ, cô đơn hay hạnh phúc, dù là bất kể điều gì,… chúng ta cũng đã đi qua rồi. Gà đã đẻ trứng và tụi mình đã đi qua năm 2024. Sẵn sàng đón Tết và lên tinh thần chiến tiếp ở hành trình 2025 nhe.


P3: Tết này lạnh quá!

Ai nói con gái tay chân lạnh mà chung thuỷ thì bước ra đây, chứ từ lúc về nhà tới giờ tay chân tui cứng ngắc cho dù đi vớ dày cả ngày thì sờ vào vẫn như vừa rút chân ra từ tủ đông vậy. Chung thuỷ cỡ này chắc chắn một kiếp chỉ yêu được một người.


Lạnh quá nên cũng chẳng đi đâu nhiều, ở nhà chơi với cháu cả ngày như vậy là đủ vui mùa Tết rồi. Dù đã chuẩn bị nhiều đồ chơi và vốn từ mới, nhưng năm nay vẫn chưa theo kịp tốc độ phát triển của Mun Thúi. Mun nói tiếng Anh rất giỏi và cấu trúc câu dùng nhiều nhất luôn đi kèm với từ “But” - ôi con ơi, sau này lớn con sẽ nói “anh 10 điểm nhưng….”


Ốm từ trước Tết ra sau Tết, mất giọng luôn cả những ngày đầu năm, tự nhiên thấy mình menly hẳn vì chất giọng trầm ấm và đặc sệt. Góp phần công lớn là do ngày giao thừa đau họng nhưng vẫn quẫy APT với cháu - hết công suất luôn mà.

Nhà Rachel nè!
Nhà Rachel nè!

Năm nay chắc mọi người đọc bài thấy mua được cho bố mẹ 2 đôi dép ở shopee rồi nên không ai hỏi Lương cao không? (Có hỏi thì xin trả lời 1m58 ạ), chuyển qua hỏi “Năm nào dẫn người yêu về?” (Ý là skip luôn phần hỏi có người yêu chưa luôn á, năm trước có hỏi câu này). Mọi người có lòng thì mình có dạ, câu trả lời của năm là “Chắc chắn năm sau cháu dẫn về.” … (năm nào cũng là năm sau mà 🙂‍↕️)


Năm nay chắc là năm lạnh nhất và ốm nhất trong những năm gần đây về nhà đón Tết. Nhưng bữa cơm nhà nào cũng ấm, nhà mình mấy ngày Tết đi đâu thì đi nhưng cơm vẫn 2 bữa mỗi ngày. Và thật ra năm nào cũng thế, vẫn những câu chuyện cũ kể đi kể lại từ năm này qua năm khác mà vẫn thấy vui: như là chuyện ngày xưa bố tán mẹ ra sao, dượng cưa gì như thế nào, anh trai mót tiền đỉnh cỡ nào,… toàn chuyện cũ mà kể lại vẫn thấy mới.


Hết mồng 1 Tết rồi. Đương nhiên là không còn nguồn thu chỉ có nguồn chi. Nhưng vẫn rất rất ấm lòng vì còn được nhận lì xì từ Sếp Cũ, ôi vui thiệt là vui, có người khen giống em bé dễ thương (ừ cũm đúng 🙂‍↕️), có nhiều lời chúc từ rất nhiều người anh chị elm dễ thương dễ mến. Ấm lòng!

Vậy cũm được gòi, quay lại sưởi chân tiếp đây!


P4: Khai phim đầu năm với Rachel

Đầu năm cảm nắng với tình yêu trong trẻo và thuần khiết của The Road Home 1999

Phim không có một cảnh hôn, một cảnh nắm tay, không một câu anh yêu em hay bất cứ lời tỏ tình nào, nhưng tim mình vẫn đập rộn ràng vì cảm xúc trong phim này.

Đẹp và thuần khiết tới mức… chẳng có thật.


The Road Home 1999
The Road Home 1999

:)) Phải đồng ý rằng ở những năm này, thế hệ này, có một tình yêu thế này thật ngoài sức tưởng tượng. Cơ mà mình thích bạn nữ chính quá, và chẳng hiểu sao cũng thấy mình trong đó nữa. Mà có lẽ cũng không chỉ mỗi mình không, nói đúng ra là thấy tất cả dáng hình của ai đang yêu đều ở đó.


Ánh mắt trông ngóng, nụ cười rạng ngời, tìm cách để gặp gỡ, luôn dõi theo, rất quyết liệt theo đuổi…. xúc động nhất có lẽ và tận nghĩa tình cho tới giây cuối cùng. Mình nghĩ khi yêu ai đó thật lòng, đó sẽ là điều chúng ta muốn phải không? Rằng muốn họ gặp được điều tốt đẹp, rằng không muốn họ tổn thương, luôn dõi theo và lo lắng cho họ?


Khi thích một ai đó, có những điều bạn sẽ ghi nhớ cả đời, như là lời giảng bài văng vẳng trong trường học của người cha, như những bài viết dài thật dài đọc hoài không mỏi, như thói quen hay một chi tiết nhỏ ở một người ta từng thương mến.


Xuyên suốt bộ phim này tập trung rất nhiều về tình yêu nhưng thể hiện nhiều ở sự chờ đợi, khi yêu ai đó, bạn có thể đợi họ thật lâu. Lại làm mình nhớ tới bộ phim “Tình yêu thổ tả”, cũng là một tình yêu chờ đợi cả đời người. Khác nhau là phim này khắc hoạ nữ chính trông chờ nam chính nhiều hơn, từ sáng tới khuya, ngày này qua ngày khác, dù nắng hay mưa. Còn phim kia, thì nam chính cũng chờ, cũng dành một tình yêu đó, nhưng mà ổng không có một mình :))) À ha khác biệt nam nữa nè!


Một vài cảnh trong phim rất đẹp, hàn gắn chiếc bát vỡ nhiều kỷ niệm, dán lại cửa sổ lớp học bằng rất nhiều chân thành và chỉn chu.

Đôi khi ta có thể không hiểu thế giới của họ diễn ra điều gì, nhưng dù ở ngoài lề, ta vẫn luôn dõi theo và ghi nhớ điều đó - Mình nghĩ thế này khi thấy nữ chính luôn đi ngang trường học để lắng nghe giọng nam chính.


Hết mồng 2 rồi, anh chị đã về nhà ngoại, nhà chỉ còn 2 mẹ con, cả không gian im lìm hẳn lại, thấy hơi trống vắng, nhưng cũng rất bình yên.


P5: Tết này ăn gì

Tết thì mọi người thích ăn gì. Mình nhận ra, ngôn ngữ yêu thương đơn giản nhất vào mỗi mùa Tết hay bất cứ lúc nào mình về nhà, đó là bố mẹ muốn cho mình ăn ngon, ăn những món mình thích và luôn chăm chút cho bữa ăn của mình.


Đó là một trong những nhu cầu cơ bản nhất của con người mà đúng không. Và cũng cách dễ nhất để bày tỏ yêu thương với một ai đó.


Tết những năm gần đây mình luôn cảm thấy đồ ăn rất nhiều, nhưng mình chả ăn mấy, bữa cơm thích nhất chắc là rau luộc, bát canh xanh mướt, cá mẹ kho, cơm ăn với hành mẹ muối. Đó là những món mình thích ăn nhất. Vì mình không tìm thấy nó ở nơi nào khác, gà mình ăn quanh năm, chả giò hay whatever mấy món Tết đồ sộ mình đều không thích lắm, chỉ mê mấy món mẹ nấu.


Mình cũng thích được cảm giác được bố mẹ hỏi mình muốn ăn gì, mình thèm ăn gì… Và thật ra bản chất nó không nằm ở món ăn, nó nằm ở việc được ngồi ăn cơm với gia đình. Mọi thứ nó đều gắn liền với cảm xúc của bữa ăn đó mà thôi.


Đôi lúc bạn sẽ ghét một món ăn nào đó bởi cảm xúc khi bạn ăn món đó trong quá khứ, trải nghiệm trong quá trình ăn nó. Trải nghiệm càng tệ, bạn càng chẳng muốn ăn nó thêm lần nào nữa.


Giống con người, bạn hầu hết sẽ quên hết những gì họ làm cho bạn, nhưng bạn sẽ không quên người ta khiến bạn cảm thấy thế nào.


Thương mến,

Rachel

 
 
 

Comentários


_MG_0077.jpg

Chào mừng bạn ghé chơi!!

Cùng Rachel lắng nghe nhiều hơn những điều cơ thể và cuộc đời muốn nói! Xem thêm tại đây để biết về Rachel nhé!

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • Twitter
  • Pinterest

Let me know what's on your mind

Thanks for submitting!

Rachel chào bạn nhé!

bottom of page